Mối tình đầu đã khiến trái tim cô
băng lạnh đi. Cô thấy hận người
cô đã yêu say đắm...
Người ta hỏi cô: “Em còn nhớ
anh không?”
Cô trả lời: “Em đã quên anh, tình
yêu trong em đã chết, mọi nỗi
đau đã qua đi, giận hờn không
còn nữa. Chỉ còn lại khoảng
trống thôi anh à."
Người ta bảo: “Nếu vậy thì anh
sẽ buồn lắm”.
Cô không nói gì, lặng lẽ nhấn nút
kết thúc cuộc gọi. Cô ngồi bất
thần tự hỏi, tại sao thời gian đã
lâu vậy rồi mà cô không thể nào
quên được người đó. Cô đau
đớn khi nhận ra lúc này, trên
môi cô còn vương lại chút gì
mặn chát…
***
Một mình trong phòng vắng, cô
nhớ lại tình yêu xưa, tình yêu
đầu tiên với bao dư vị của niềm
vui, hạnh phúc và cả nỗi đau
ngọt ngào. Cô chợt liên tưởng
đến những cái nắm tay thật chặt,
những nụ hôn cháy bỏng,
những ước mơ về tương lai mà
cô từng xây đắp. Để rồi, cùng
song hành với nỗi nhớ hôm nay
đang dày xéo là những giọt
nước mắt chực tuôn trào trên
gương mặt.
Ký ức vẫn cứ thế ùa về. Cô nhớ
về ngày hôm đó...
Vì là ngày đầu tuần nên cô quyết
định đi làm sớm hơn một chút.
Gần tới công ty thì một cơn mưa
bất chợt đến, cũng như bao
người khác, vội vàng tìm cho
mình một chỗ tránh mưa. Và
ghé quán cà phê bên đường là
lựa chọn thú vị nhất. Cô vào
quán, chọn một góc đủ để thả
hồn mình theo giai điệu du
dương của những bản nhạc.
Đang nhâm nhi cốc sữa nóng thì
anh đột nhiên xuất hiện trước
mặt với câu nói: “Lớn thế này
rồi, em vẫn còn uống sữa? Như
vậy, bao giờ mới lấy được
chồng? Quán đông người quá,
em cho anh ngồi chung bàn với
nhé!”.
Cô bất ngờ trước những lời nói
của người đàn ông lạ mặt. Chưa
kịp phản ứng gì thì cô bắt gặp
ánh mắt sâu hút của anh. Cô cứ
thế im lặng, suy tưởng.
Sau phút giây xao động đó, cô
trở về với thực tại. Cô thấy ghét
gã trai này, vì chỉ mới đây thôi
gã dám buông lời trêu chọc cô.
Buông thõng ánh mắt ra xa và
lạnh lùng đáp: “Cứ tự nhiên,
quán này đâu phải của tôi”.
Anh ngồi xuống, không nói gì
thêm nữa và gọi cho mình một
tách cafe. Chợt điện thoại anh
reo vang, rồi anh đứng dậy chào
cô và mất hút trong cơn mưa
đang nặng hạt.
Cuộc gặp gỡ bất chợt đem lại
những cảm xúc mong manh cho
riêng mình cô cuối cùng cũng
qua đi. Những cảm xúc cứ nhạt
dần, trôi vào quên lãng…
Theo từng nhịp chảy của thời
gian cô vẫn vô tư, hồn nhiên và
cũng không còn nhớ gì tới anh
nữa. Thế nhưng, cuộc đời hình
như là sự trùng hợp không ai có
thể cưỡng lại được. Với cô sự
trùng hợp đó, đã cho cô bắt đầu
một tình yêu đẹp, nhưng cũng
đầy nước mắt.
Khi đó, công ty cô có một hợp
đồng quan trọng trong lĩnh vực
du lịch. Cô được giao toàn bộ
trách nhiệm trong việc gặp gỡ
đối tác cũng như lên kế hoạch
công việc. Cô hào hứng với công
việc này. Cô nhấc máy:
- Alô, xin hỏi đây có phải số máy
của công ty X không ạ?
- Vâng! Xin lỗi, cô là ai?
- Tôi là Thiên Kim, nhân viên tư
vấn dịch vụ du lịch. Công ty anh
có đặt một tour du lịch ở chỗ tôi.
Tôi muốn hẹn gặp anh để trao
đổi.
- À, vậy chiều nay khoảng 4h
chúng ta gặp nhau ở quán cafe
đối diện công ty tôi nhé.
- Vâng, chào anh.
Chiều hôm đó, cô đến sớm hơn
giờ hẹn và đợi. Điện thoại của cô
chợt reo vang.
- Alô.
- Chào cô, cô đã đến chưa?
- Tôi đang ở chỗ hẹn.
- Tôi thấy cô rồi.
Trong phút chốc, hình như hai
người nhận ra nhau. Họ nhận
thấy có cái gì đó vừa lạ, vừa
quen, vừa rất thân thiết ở người
đối diện. Nhưng không ai dám
nói.
Cô chủ động lên tiếng:
- Chào anh, mời anh ngồi. Anh
gọi đồ uống đi, và chúng ta
cùng trao đổi công việc nhé.
Cuộc trao đổi diễn ra tốt đẹp
hơn những gì cô nghĩ. Và như
vậy, có nghĩa là cô đã thành
công trong hợp đồng lần này.
Nhưng điều làm cô vui hơn, đó
là cô đã tìm được cho mình một
người bạn.
Những ngày sau đó, anh luôn
gọi điện, nhắn tin cho cô. Rồi họ
hẹn hò. Họ hứa hẹn cho một
tình yêu đẹp mãi. Cả hai người
luôn cảm thấy hạnh phúc với
những gì mình đang có. Cô nhớ,
có lần anh nói với cô: “Dù thế
giới này có thay đổi như thế
nào, vạn vật có thay đổi ra sao
thì anh vẫn luôn yêu em. Cô bé
của anh ạ!” Cô hạnh phúc vì điều
đó. Tựa đầu vào vai anh, cô khẽ
nói "Em cũng thế, em sẽ mãi yêu
anh…"
***
Giọt nước mắt bỗng rớt xuống
tay nóng hổi. Cô giật mình trở về
thực tại. Cô cười nhẹ nhàng
trong nước mắt. Cô xót xa khi ý
thức được rằng, tất cả những
thứ đó giờ chỉ còn trong hồi ức.
Còn giờ đây, anh của cô, tình yêu
của cô đã đi xa rồi. Tại sao ư? Cô
không hiểu.
Cô chỉ nhớ rằng, mùa thu năm
đó, buổi tối hôm đó – ngày sinh
nhật cô.
- Em à. Chúc mừng sinh nhật em
- Anh đưa cho cô bó hoa hồng
rực rỡ.
Cô cười hạnh phúc nói: “Chúng
mình đi đâu chơi anh nhé”.
- Ừ. Anh sẽ đưa em đi.
Cô gái đang yêu hạnh phúc đến
tột độ, khi được cùng người
mình yêu tay trong tay dạo phố.
Đây là, sinh nhật đầu tiên cô đi
cùng một người con trai, mà
người đó chính là người mà cô
nguyện sẽ cùng đi hết con
đường tương lai còn lại. Cô thấy
yêu cái ngày ý nghĩa đó. Yêu cái
mùa thu dịu nhẹ đó.
Những cơn gió vẫn thổi nhẹ
nhàng làm mơn man da thịt.
Đang ngập chìm trong hạnh
phúc, cô bỗng giật mình với cái
nắm tay thật chặt của người con
trai ngồi bên cạnh. Anh nói:
- Em, anh xin lỗi em vì tất cả. Anh
xin lỗi, anh không thể bên em
như lời anh đã hứa.
Cô im lặng. Cô bất ngờ. Cô đau
đớn. Cô không tin vào những gì
tai mình nghe thấy.
- Anh, anh đang nói điều gì vậy?
Chẳng phải hôm nay là sinh nhật
em sao anh?
- Thiên Kim à, anh chỉ muốn nói
với em một điều. Đó là hãy tha
lỗi cho anh. Những gì ngày qua
anh đã dành cho em là sự thật,
nhưng bây giờ… Em, em hãy tha
lỗi cho anh. Anh đưa em về nhé!
Cô òa khóc nức nở như một đứa
trẻ lên ba. Những gì mà cô tận
hưởng ngày qua chỉ còn lại ở
hai từ xin lỗi thôi sao?
- Anh cho em lý do đi. Tại sao lại
vậy anh? Em đã làm gì sai?
- Không, em không làm gì sai
hết. Là do anh đã không giữ lời
hứa. Anh đã sai.
- Có ai đó đã thay thế vị trí của
em rồi sao anh?
- Anh đã quá nhẫn tâm phải
không em? Anh xin lỗi.
Cô không muốn nghe thêm lời
nào từ anh nữa, cô bỏ chạy. Chạy
trốn tất cả. Trong đầu cô lúc này
đang vang lên những dư âm
ngọt ngào của lời yêu và tất
nhiên là cả những xót xa cho
một tình yêu đã tan vỡ.
Cô lang thang trên những con
phố lâu thật lâu, nước mắt đã
chảy không biết bao nhiêu cho
thỏa nỗi lòng. Người đó đã đến
và đi qua cuộc đời cô tựa như
một cơn gió thoảng. Nhẹ nhàng
đấy, nhưng cũng lạnh buốt đến
tận con tim.
Cô mở cửa phòng, nhìn vào màn
hình điện thoại, nhấn vào mục
danh bạ tìm đến số có lưu tên là
honey, cô khẽ nhấn nút delete.
Xóa hết những gì không còn
thuộc về cô nữa. Đã 12h đêm,
đêm nay không một cuộc gọi,
không một tin nhắn chúc ngủ
ngon. Vậy là, người đó đã đi qua
cuộc đời cô như thế.
Mối tình đầu đã khiến trái tim cô
băng lạnh đi. Cô thấy hận người
cô đã yêu say đắm. Kể từ sau
ngày chia tay, cô luôn đặt ra cho
mình những nguyên tắc thép kể
cả trong công việc và tình cảm
để nhắc nhở mình không tái
phạm một sai lầm nào nữa.
***
Còn anh, sau cái đêm hôm đó,
anh nhập viện. Anh mắc bệnh
ung thư. Căn bệnh mà anh biết
không thể nào chữa khỏi được.
Anh đau khổ khi biết rằng, mình
sẽ không thể đi chung đường
với người con gái ấy, không thể
bảo vệ người con gái ấy và đau
khổ hơn là không thể cho người
con gái ấy một gia đình trọn vẹn
như cô từng mơ ước. Anh lặng
lẽ dằn vặt mình trong đau đớn.
Thiên Kim cũng chính là mối tình
đầu của anh. Anh yêu sự trong
sáng, thuần khiết pha chút tinh
nghịch nơi cô. Quyết định chia
tay, anh mong cô có thể tìm
được một hạnh phúc thực sự.
Ngày nào anh cũng viết nhật ký
cho cô. Cái tên Thiên Kim luôn
hiện hữu trong trái tim người
con trai ấy. Vẫn là nét bút thân
thuộc.
“Công chúa của anh. Em biết
không, với anh, em là tất cả. Anh
xin lỗi vì đã không thể làm em
hạnh phúc. Nhưng em à, em hãy
tin anh, hãy tin tình yêu hôm
qua anh dành cho em là sự thật
và tình yêu đó sẽ còn mãi ở
trong anh. Nếu em đọc được
những dòng chữ này, thì hãy tha
thứ cho anh, em nhé! Nếu có
kiếp sau, anh xin được yêu em
mãi mãi”.
Thời gian trôi đi, thể xác người
con trai ấy ngày càng trở nên
héo mòn. Biết mình không thể
kéo dài thời gian thêm nữa, anh
nhấc điện thoại lên. Tìm đến tên
Thiên Kim và anh gọi.
- Em đấy à, em còn nhớ anh
không?
- Em đã quên anh, tình yêu trong
em đã chết, mọi nỗi đau đã qua
đi, giận hờn không còn nữa. Chỉ
còn lại khoảng trống thôi anh à.
- Nếu vậy thì anh sẽ buồn lắm.
Tút, tút, tút... Những âm thanh
vang lên kéo dài buồn bã.
Cô đã tắt máy, cô khóc và anh
cũng khóc.
Chiếc điện thoại rời khỏi bàn tay
của anh. Anh từ giã cõi đời về
với cõi vĩnh hằng khi chưa thể
nói với cô thêm một lời xin lỗi.
***
Một tuần sau ngày anh mất, một
người bạn của anh đưa cho cô
cuốn nhật ký của anh. Cô cầm và
đọc. Một cảm giác tội lỗi dâng
tràn tâm hồn cô. Trong lúc anh
cần cô nhất thì cô lại vô tâm bỏ
mặc. Cô đã giận anh, không nói
đúng hơn là cô đã hận anh. Hận
anh chỉ vì ngày hôm đó, đã nói
với cô lời chia tay để đi yêu
thương một người con gái khác.
Cô giận chính bản thân mình đã
không tìm hiểu mọi việc thật kỹ
càng, để rồi đánh mất đi tình
yêu. Nước mắt cô cứ thế lăn dài
trên má.
Lặng lẽ đến bên mộ anh với một
bó hồng, cô đặt nó xuống, lần
này cô không khóc. Chỉ đứng
ngắm nhìn di ảnh của anh, một
gương mặt hiền hậu, thông
minh – người cô đã yêu và rất
yêu. Cô nói với anh. “Anh, em
yêu anh. Em mãi yêu anh. Chúng
ta đã nợ nhau một lời xin lỗi”.