"Ngày x/y/z...,em cưới mời anh
chị đến dự".
Đắn đo một lúc, cô bấm nút
gửi đi.
Cũng lâu rồi, từ ngày anh đi,
không một lời từ biệt, cô
không còn sử dụng đến chiếc
điện thoại cũng như số điện
thoại riêng của hai người nữa.
Thời gian đầu, nhiều lần cô
thử gọi vào số điện thoại ấy
nhưng chỉ có những tiếng tút
dài vô tình, không ai nhấc máy.
Cô cố tìm cho ra lí do nhưng
những gì cô nhận lại được chỉ
là những sự im lặng. Sợ hãi,
tuyệt vọng, cô đau đớn mà
không biết lí do.
Một tháng, hai tháng…rồi một
năm, hai năm … cô chôn vùi
mình vào những hồi ức đẹp
ngày xưa của hai người. Cô
đều đặn đến quán cà phê ấy
như một lịch trình không đặt
trước. Khác một điều bây giờ
chỉ có một mình cô. Thời gian
đầu, mấy anh chị phục vụ bàn
ở đó thắc mắc hỏi cô sao
không thấy bạn trai cô đi cùng.
Cô không biết nói gì cả, chỉ
thấy nghẹn đắng trong cổ
họng. Cũng không lạ gì khi
những người ở quán hỏi vậy
bởi suốt bốn năm qua, họ quá
quen thuộc với hình ảnh hai
cô cậu sinh viên ngày lễ Tết
nào cũng đến đây, cũng ngồi ở
bàn cạnh khung cửa sổ ấy.
Sau từng ấy thời gian, cô vượt
qua nỗi đau đó. Bất chợt cảm
giác cô đơn, trống trải ùa về.
Tuần sau cô sẽ là cô dâu,
nhưng chàng hoàng tử trong
mơ không phải là anh. Cô bật
khóc, trái tim khô ấy đã lại
khóc sau một thời gian dài vô
cảm.
Cô giật mình bởi tiếng chuông
điện thoại. Tin nhắn. Là anh,
đúng là anh thật rồi. Cô vội
chồm lấy điện thoại đọc tin
nhắn "Hẹn ngày mai 8 giờ. Chỗ
cũ". Vẫn kiểu cách hẹn hò đầy
lạnh lùng của anh. Cô bối rối.
Cô không biết phải làm sao
nữa? Nếu như đi gặp anh, liệu
có khi nào cô nghĩ lại không?
Cô đắn đo, do dự.
7 giờ 30 phút, cô đứng trước
gương hàng tiếng đồng hồ,
mấy bộ váy áo trong tủ cũng
được cô lôi ra thử đi thử lại.
Đứa em cô sốt ruột chạy lên,
đập cửa phòng cô mới chịu
nhìn vào đồng hồ. Sắp muộn
mất rồi mà anh không thích cô
đến hẹn muộn. Chỉ còn một bộ
váy, bộ váy anh thích cô mặc
nhất. Cũng từ ngày ấy, cô hứa
sẽ không bao giờ mặc lại nó
nữa. Nhưng lần này, cô quyết
định...
8 giờ, cô đến quán, quán chưa
đông khách lắm. Chị nhân viên
nhanh nhẹn ra đón cô mời cô
vào, ngồi ở chiếc bàn bên cạnh
- Chiếc bàn mọi hôm có người
ngồi mất rồi chị ạ, mong chị
thông cảm.
Cô ngại ngần...tiến lại đằng sau
cô gái đang ngồi chiếc bàn đó.
Cô ngờ ngợ, hình như gặp cô
gái đó ở đâu rồi.
- Xin lỗi chị ...
Cô gái quay lại. Đúng , đúng rồi
đúng là cô ta, lần này thì cô
không thể nhầm vào đâu
được. Cô toan quay đầu lại bỏ
đi.
- Chị ơi, khoan đi đã. Chị có
nhận ra vật này không?
Cô sững người lại, bởi đó là
chiếc điện thoại của anh, trên
đó vẫn còn chiếc móc đeo cô
làm tặng anh. Cô lặng người
không nói gì được.
Và những gì sau đó xảy ra cô
không nhớ được nữa, cô chỉ
thấy tai mình ù đi bởi những
lời nói của cô gái kia, và cô chỉ
biết nước mắt đang nhạt nhòa
trên khuôn mặt của cô.
Ba năm trước, cô thấy cô gái
đó trong vòng tay anh, cô
vùng vằng bỏ về, và cô cũng
không ngờ, đó là lần cuối cùng
cô được nhìn thấy anh..
- Anh không muốn chị biết
chuyện anh bị bệnh, thời gian
sống của anh chỉ còn được
tính bằng ngày. Anh yêu chị, và
biết rằng chị cũng yêu anh
nhiều lắm, nên ngày đó, anh cố
làm chị tổn thương, để chị rời
xa anh. Chị sẽ không phải đau
khổ nhiều nếu như biết được
sự thật.
Anh vẫn giữ chiếc điện thoại
này, và ngày nào anh cũng
ngồi viết tin nhắn cho chị
nhưng không bao giờ gửi đi.
Anh chỉ muốn lưu lại những kỉ
niệm, những khoảng thời gian
đẹp nhất của hai người. Và
anh muốn chiếc điện thoại này
mãi mãi được lưu giữ.
Anh dặn em dù thế nào cũng
không được nói sự thật này
cho chị biết. Nhưng ngày hôm
qua khi chị nhắn tin, em suy
nghĩ rất kĩ và quyết định nói
cho chị biết sự thật. Em không
muốn anh mang tiếng là kẻ
phản bội."
Ngoài đường, trời mưa to.
Ngày cô cưới, cũng là ngày giỗ
của anh.